aqaqaqaqaq

aqaqaqaqaq
Là nơi lưu dấu với đời !

Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013

Độc Lập !




1. Từ 'Nam quốc sơn hà'  đến  'Hịch tướng sỹ' đến 'Bình Ngô đại cáo' rồi đến 'Tuyên ngôn Độc lập' . Nhà thơ Chế lan Viên đã vui mừng ca ngợi những ngày bình minh rực rỡ thực sự đã đến với dân tộc Việt: 

'Hỡi sông Hồng tiếng hát bốn nghìn năm!
Tổ quốc bao giờ đẹp thế này chăng?
- Chưa đâu! Và ngay cả trong những ngày đẹp nhất
Khi Nguyễn Trãi làm thơ và đánh giặc,
Khi Nguyễn Huệ cưỡi voi vào cửa Bắc.
Hưng Đạo diệt quân Nguyên trên sóng Bạch Đằng...
Những ngày tôi sống đây là ngày đẹp hơn tất cả
Dù mai sau đời muôn vạn lần hơn:
Trái cây rơi vào áo người ngắm quả,
Đường nhân loại đi qua bóng lá xanh rờn,
Mặt trời đến mỗi ngày như khách lạ,
Gặp mỗi mặt người đều muốn ghé môi hôn...
Cha ông xưa từng đấm nát tay trước cửa cuộc đời,
Cửa vẫn đóng và đời im ỉm khoá
Những pho tượng chùa Tây Phương không biết cách trả lời
Cả dân tộc đói nghèo trong rơm rạ
Văn Chiêu hồn từng thấm giọt mưa rơi!
Có phải cha ông đến sớm chăng và cháu con thì lại muộn?
Dẫu có bay giữa trăng sao cũng tiếc không được sống phút giây bây giờ
Nguyễn Du viết Kiều, đất nước hóa thành văn,
...' 
(Tổ quốc bao giờ đẹp thế này chăng? - Chế lan Viên)


2. Cũng khoảng thời gian đó Phùng Quán lặn lội tìm gặp Nguyễn hữu Đang, người dựng lễ đài Tuyên ngôn Độc lập! 

Lúc này Hữu Đang đang sống cơ cực trong một chái nhà được che thêm ở đầu hồi một nhà ở tập thể của giáo viên (trước đây thì sống khá hơn ở cạnh chuồng heo của hợp tác xã nhưng vì cái đám heo ồn quá không làm việc được !)

Nghe đâu cũng vào lúc này Hữu Loan (tác giả 'Màu tím hoa sim') đang cạy cục thồ đá hộc ở quê nhà nuôi vợ con. 

Và còn bao nhiêu số phận nữa ?


3. Bỗng nhớ :

'Em ơi! Buồn làm chi
Anh đưa em về sông Đuống
Ngày xưa cát trắng phẳng lỳ
Sông Đuống trôi đi
Một dòng lấp lánh
Nằm nghiêng nghiêng trong kháng chiến trường kỳ...'
(Bên kia sông Đuống - Hoàng Cầm)


4. Đúng ! Buồn làm chi ? 
    Ích gì bạn hỡi !

                        (31/08/2013)

Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

Thực tại !

  

1. Đêm đêm khi ngắm bầu trời quang đãng đầy sao, ta luôn thích thú pha lẫn thắc mắc rằng trong số chúng sao nào là hiện hữu và sao nào đã mất ! 
    Thật vậy, ngôi sao gần ta nhất cũng cách ta đến 4 năm ánh sáng. Nếu vào thời điểm này ngôi sao đó vụt tắt thì phải sau bốn năm ta mới biết được sự kiện vụt tắt đó của nó (đến khi đó ánh sáng của nó mới không còn lấp lánh trên bầu trời sao của ta nữa).
     Bầu trời sao mà ta thấy hằng đêm chỉ cho ta biết về quá khứ của nó mà thôi !

2. Cũng vậy, những sự kiện hằng ngày xảy ra quanh ta cũng đều là quá khứ cả. Bởi tuy gần nhưng ánh sáng cũng cần vài phần sát na để truyền sự kiện đó đến mắt ta.

3. Ngày nọ, Albert Einstein hỏi Niels Bohr :
Ông có thể chứng minh rằng mặt trăng vẫn ở đó khi chúng ta không quan sát nó không ?
Vậy ông có thể chứng minh điều ngược lại ư ! (Bohr thấu cáy) Rằng nó không còn ở đó khi chúng ta không quan sát nó ?
!!!

4. Những kiến thức ngày nay ta có được phần lớn là do niềm tin chứ ta có thấy tận mắt bao giờ! Như Big Bang, Hố đen, Lão Trang, Nguyễn Du, nguyên tử, hạt cơ bản, sóng...
    Và hình ảnh về cuộc sống quanh ta cũng là thế giới rất riêng của ta được xây dựng trên sự hiểu biết và niềm tin về sự hiểu biết về nó mà thôi !


Vậy may ra ta chỉ biết được thực tại của ta chứ không bao giờ biết được thực tại của 'kẻ khác' ! 
Mỗi cá nhân có một thế giới rất riêng, một vũ trụ rất riêng và một thực tại cũng rất riêng. 
Khi ta mất đi tất cả cũng phải biến theo.
Phải vậy chăng ?




Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2013

Tính cách


Ông ơi !
...!
Ơi ông ơi !
...?
Ông à?
Chi nữa ?
Cái laptop của ông đâu ?
Chi ?
Con đang tìm hiểu về tính cách...
Mi chỉ có tánh chứ làm gì có tính với cách, tìm chi ?
Con có cách tùy vào tánh của con và con tính được, Ông cũng vậy mà Ông !
Rứa mi hiểu về tính cách rồi đó, tìm chi nữa ?
Nhưng con muốn biết suy nghĩ của cộng đồng.
Thôi ! Lo bắt chí cho ả mới của mi thì hơn, đừng bày thêm chi !
...
...
Ông bán thật rồi hở Ông !?
!







Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Nhớ !



Những ngày buồn nhớ đời rất nông
Nhạt quá quanh ta lẽ có không
Biển vắng xanh xao cánh buồm nhỏ
Gió nhẹ kề mây chuyện phiêu bồng

Nhớ em xưa ấy má hồng hồng
Tóc xanh dày mượt mi rất cong
Bên song buồn nhẹ vương lên mắt
Hương chanh gầy níu đặng cánh ong ?

Tình qua năm tháng có phai nồng
Mi cong mày mượt còn đó không ?
Trời xanh mây trắng vẫn tươi lắm !
Riêng ta thi thoảng ngẫn chờ mong .